7/25/2012

Trước hiểm nguy phải giữ cái đầu “lạnh”

“Trung Quốc chỉ chờ chúng ta bắn phát súng đầu tiên là hùng hổ trấn áp và tuyên bố là họ chỉ tự vệ”. Là lời cảnh báo ý đồ khiêu khích của Giáo sư RENATO C.DE CASTRO về hành động gây hấn mới của Trung Quốc.


Dư luận mấy tuần qua tiếp tục quan tâm tới động thái của Trung Quốc: Thành lập cái gọi là “thành phố Tam Sa” và họp “hội đồng nhân dân” ngay  trên quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam… Mới đây nhất là việc chuẩn bị diễn tập bắn đạn thật gần quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Những hành động ngang ngược này đã lộ rõ âm mưu quân sự hóa để độc chiếm biển Đông, bất chấp cả lẽ phải và luật pháp quốc tế mà Trung Quốc từng đặt bút ký, có văn bản còn chưa ráo mực.
Nhận thấy tình hình mối quan hệ Việt Nam – Hoa Kỳ ngày càng có “dấu hiệu tích cực”. Phía Trung Quốc luôn tỏ ra hung hăng, mạo hiểm gây nên căng thẳng trong việc tranh chấp ở những khu vực nhạy cảm trên biển để dễ bề thực hiện âm mưu độc chiếm biển Đông. Giáo sư Renato C. De Castro thuộc Đại học De La Salle (Philippines) nhận định: “việc Trung Quốc liên tục gây hấn trong những ngày qua không chỉ nhằm gây sức ép lên Việt Nam và Philippines mà gián tiếp là muốn thăm dò phản ứng của Mỹ khi Washington đang “tái cân bằng” lực lượng ở châu Á – Thái Bình Dương. Giáo sư De Castro cũng cảnh báo một nguy cơ nghiêm trọng là các tàu Trung Quốc sẽ quấy rối, gây khó dễ để tìm cách khiêu khích phía Việt Nam và Philippines phản ứng trước. Và khi đó, theo ông, “họ chỉ chờ chúng ta bắn phát súng đầu tiên là hùng hổ trấn áp và tuyên bố là họ chỉ tự vệ”.
Biển Đông hiện nay đang nổi sóng trong một cuộc tranh chấp quyết liệt, nó không còn là vùng biển thái bình. Chúng ta phải nhớ lời Trần Hưng Đạo “khoan thư sức dân để làm kế sâu rễ bền gốc…” Cần nâng cao bài học của cha ông, coi trọng liên kết khu vực để đối phó với nguy cơ xâm lược. Ngày nay, phải làm cho dư luận trong nước và một số thế lực hiếu chiến Trung Quốc hiểu rằng, thời đại đã vượt qua tâm thức “đế quốc bá quyền”, lấy “pháo hạm” làm luật chơi trong thiên hạ. Bởi “Sức mạnh thật sự chỉ phát huy khi kết hợp với chính nghĩa. Sức mạnh mà không có chính nghĩa thì chỉ phát tác ra hành động điên cuồng. Cái đó chính là “tẩu hỏa, nhập ma” mà Trung Quốc đang vấp phải”.
Các chiến sỹ cần luôn đề cao tinh thần cảnh giác, tăng cường sức mạnh phòng thủ cho đất nước
Hàng loạt hành động gây căng thẳng gần đây của Trung Quốc đều vì mục đích muốn dồn Việt Nam vào thế không chống không được, dẫn đến những động thái mất bình tĩnh để Trung Quốc nắm được cơ hội ngàn vàng dễ dàng thôn tính Trường Sa.
Trước tình thế đầy hiểm nguy này, các chiến sỹ và nhân dân ta cần phải bình tĩnh, tự tin, đấu tranh vạch mặt kẻ thù cho toàn thể thế giới, kể cả nhân dân Trung Quốc được biết. Chủ động các biện pháp đấu tranh bằng hòa bình trên nguyên tắc bất di bất dịch: “Chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải là bất khả xâm phạm”. Như Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh đã nói: “Chúng ta có lý thì không sợ gì cả”. Cố gắng không để xẩy ra chiến tranh (Thực tế, Trung Quốc sẽ chỉ sử dụng vũ lực như một giải pháp cuối cùng, bởi xung đột sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín ngoại giao của Bắc Kinh và khiến các nước khác trên thế giới can thiệp).
Đồng thời, cần luôn đề cao tinh thần cảnh giác, tăng cường sức mạnh phòng thủ cho đất nước để đối phó khi cần. Yêu nước rất cần một  “Trái tim nóng nhưng cái đầu phải lạnh” để không bị sa vào cái bẫy mà kẻ thù đang bày ra.
Tùng Dương


7/14/2012

Trung Quốc sẽ chinh phục các nước bằng những giá trị gì?


Song Chi. 
Suốt một thời gian dài, song song với nỗ lực phát triển vượt bực về kinh tế, Trung Quốc ra sức xây dựng niềm tin với các nước láng giềng và thế giới bằng những thông điệp về sự trỗi dậy hòa bình-rằng sự phát triển của một đất nước TQ khổng lồ sẽ không có hại cho ai mà chỉ có lợi cho khu vực và thế giới.
Thế giới đã tin tưởng TQ cho đến những năm gần đây, khi sự tự tin có phần quá đáng vào sức mạnh kinh tế cộng thêm tham vọng trở thành một siêu cường có vị trí quan trọng trên toàn cầu và cơn khát dầu, khát năng lượng đã khiến nhà cầm quyền TQ trở nên chủ quan.
Tự cho là đã qua thời kỳ giấu mình chờ thời, đã đến lúc chứng tỏ cho các nước trong khu vực và thế giới thấy được sức mạnh của TQ, nhà cầm quyền TQ đã thi hành hàng loạt chính sách ngoại giao hung hăng, gây hấn.
Từ những sự căng thẳng, xung đột khá thường xuyên giữa TQ với các nước láng giềng đang có tranh chấp về chủ quyền trên vùng biển Đông, qua đó bộc lộ cách hành xử ngang ngược cộng với ngôn từ sặc mùi hiếu chiến trên mặt trận ngoại giao, mặt trận truyền thông của TQ khiến cái nhìn của thế giới về TQ buộc phải thay đổi. Hình ảnh một đất nước TQ hòa bình, thân thiện mà các thế hệ lãnh đạo nhà nước này cố công xây dựng trong mấy thập niên vừa qua đã bị sứt mẻ đi nhiều.
Không những thế, bản chất bá quyền, tham vọng bành trướng từ thời Đại Hán xa xưa, cùng với các thủ đoạn dắt mũi dư luận, gây nhiễu thông tin, kích động tinh thần dân tộc cực đoan, sự xảo trá “nói một đằng làm một nẻo”… mà các nhà nước độc tài nói chung và cộng sản nói riêng rất giỏi, khiến mối họa TQ trở nên nguy hiểm hơn với các nước trong khu vực.
Thật ra, nước lớn nào thì cũng muốn đóng một vai trò quan trọng trên bàn cờ kinh tế chính trị thế giới, thậm chí là vai trò lãnh đạo. Nước lớn nào thì cũng hay hành xử theo kiểu nước lớn, tìm những cách khác nhau để ảnh hưởng, lôi kéo, ràng buộc các nước nhỏ hơn. Nhẹ nhàng, kín đáo thì bằng “quyền lực mềm”-sử dụng con đường kinh tế, chính trị, ngoại giao, văn hóa… Lộ liễu hơn thì bằng “quyền lực cứng”-sử dụng con đường quân sự, gây chiến tranh, đô hộ, xâm chiếm lâu dài…
Là một nước lớn, TQ, tất nhiên, cũng không là ngoại lệ.
Nhưng vì nóng vội, chủ quan, nhà cầm quyền TQ đã có phần đánh giá sai về nước mình và nước khác. Mà không chỉ nhà cầm quyền, ngay người dân TQ, nhiều người mà tôi có cơ hội tiếp xúc cũng rất tự tin về sức mạnh kinh tế, quân sự của nước mình. Cộng với việc bị “tẩy não” bởi hệ thống giáo dục và truyền thông luôn cố tình kích động tinh thần dân tộc và những tư tưởng sai lệch về sự xuống dốc của Mỹ, sức mạnh đang lên của TQ và TQ sẽ vượt qua Mỹ nay mai, hay việc TQ đang bị Mỹ và thế giới bủa vây, cô lập…khiến người dân có cái nhìn không chính xác về TQ và về thế giới.
Nếu nhà cầm quyền TQ trong thời gian qua có những bước đi sai lầm trong chính sách đối ngoại, nôn nóng muốn chứng tỏ tư cách nước lớn, bắt nạt, o ép các nước khác nhỏ yếu hơn trong những vấn đề có liên quan đến chủ quyền và lợi ích trên biển Đông, thì một bộ phận người dân TQ do bị hướng dẫn dư luận nên cũng đồng tình với chính sách ngoại giao hung hăng, xấc xược, chả coi ai ra gì này. Và khi bị các nước láng giềng nhỏ bé hơn phản ứng, các nước lớn như Mỹ, Nhật, Ấn độ…cũng chả ai tỏ ra tán thành, TQ cư xử như thể họ không hiểu tại sao lại như thế. Tại sao thế giới lại oán ghét TQ, tại sao TQ không có bạn, không có đồng minh v.v…
Bởi đơn giản, là nước lớn, đâu chỉ lớn về diện tích, dân số, túi tiền, thậm chí kể cả sức mạnh quân sự-điều mà hiện nay TQ vẫn còn thua xa vài nước khác, nhất là Mỹ.
Là nước lớn, và nếu muốn các nước nhỏ yếu hơn phải “tâm phục khẩu phục” chấp nhận vai trò siêu cường, đàn anh của mình, TQ còn phải chứng minh nhiều giá trị khác.
Về mặt ngoại giao, đó là giá trị của những chính sách ngoại giao thân thiện, cùng chung sống hòa bình với nhau, hai bên cùng có lợi, và trong tư cách một nước lớn càng phải hành xử cho ra nước lớn, có trách nhiệm hơn với những vấn đề chung của thế giới…
Chứ không phải đường lối chính sách ngoại giao “diều hâu” với tham vọng lâu dài là bành trướng bá quyền trên biển Đông, biến cái của người làm của mình, bất chấp mọi cơ sở về lịch sử và pháp lý. Không phải chính sách ngoại giao nói một đằng làm một nẻo, với các nước láng giềng lúc nào cũng tuyên bố phát triển hòa bình, tình hữu nghị anh em…nhưng hở một chút thì lại dở sức mạnh ra đe dọa, lựa thời cơ lại cướp đất cướp đảo của nước khác, lấn ép từng chút một lãnh thổ lãnh hải trong những hiệp định, hiệp nghị song phương…
Với thế giới, lại càng không phải chính sách ngoại giao vô trách nhiệm, không quan tâm đến những vấn đề chung, những quy ước, nguyên tắc chung, sẵn sàng bắt tay, thậm chí che chở, dung dưỡng cho các chế độ độc tài tệ hại nhất miễn là có lợi v.v…
Về kinh tế, đó là giá trị của chữ Tín trong quan hệ làm ăn thương mại với các nước khác, giá trị của những thương hiệu hàng hóa, chất lượng sản phẩm, tên tuổi và sức mạnh tầm cỡ quốc tế của các tập đoàn kinh doanh lớn, điều mà những nền kinh tế lớn khác như Mỹ, Anh, Nhật, Đức, thậm chí Hàn Quốc đã xây dựng được.
Trong khi đó nhắc tới TQ người ta chỉ nhớ tới khả năng làm thuê, làm hàng nhái, hàng giả, hàng chất lượng kém, thậm chí độc hại… Không có nước nào lại bị mang tai tiếng nhiều như TQ về chất lượng sản phẩm, thực phẩm, lối làm ăn bất chấp mọi quy ước về đạo đức kinh doanh, quyền sở hữu về trí tuệ/sáng tạo hay hậu quả độc hại cho con người và môi trường…Chưa kể, trong quan hệ làm ăn với các nước thì chỉ biết vơ vét, thu lợi về cho mình, mặc cho nước khác bị thiệt thòi.
Về mô hình thể chế chính trị, cách thức điều hành quản lý quốc gia cho đến những giá trị đạo đức xã hội, TQ sẽ thuyết phục được các nước khác bởi những giá trị gì khi TQ vẫn là một nước đang phát triển, dù nhiều tiền nhưng thu nhập đầu người vẫn thuộc loại thấp, một nước độc đảng độc tài đang phải đối diện với rất nhiều vấn đề nội tại, những nguy cơ bất ổn thường xuyên?
TQ sẽ thuyết phục được các nước khác bởi những giá trị gì khi trong mọi bảng xếp hạng từ chỉ số tự do dân chủ, tự do ngôn luận, báo chí, thành tựu về nhân quyền, an sinh xã hội, sự an toàn cho người dân, môi trường sống…TQ đều đứng ở những thứ bậc thấp, thua xa các nước tự do dân chủ và phát triển khác? Khi các giá trị nhân văn, đạo đức trong xã hội đã bị cái chế độ độc tài trong bao nhiêu năm bào mòn, hủy hoại?
TQ sẽ thuyết phục được các nước khác như thế nào khi hệ thống mô hình chính trị xã hội của TQ còn chưa chinh phục được chính người Hongkong, người Đài Loan cùng một dòng máu với người Trung Hoa đại lục? Hay người dân Tây Tạng, Tân Cương mà quốc gia của họ đã thuộc về TQ, “là một phần của TQ” theo quan điểm của nhà cầm quyền TQ từ bao nhiêu năm nay?
Ngay cả “quyền lực mềm” đến từ những ảnh hưởng văn hóa từ sách, phim, nhạc…cho đến lối sống, TQ cũng chưa làm được. VN, một nước có số lượng sách tiếng Trung được dịch rất nhiều, có tỷ lệ phim truyền hình TQ chiếm đa số trên các đài trung ương và địa phương, nhưng với đa số người dân bình thường, nhất là giới trẻ, tỷ lệ thích/mê phim Mỹ hoặc phim Hàn, nhạc Mỹ hay nhạc Hàn Quốc…vẫn nhiều hơn, chẳng hạn.
Như vậy TQ sẽ thuyết phục các nước láng giềng, chứ chưa nói đến thế giới, bằng những giá trị nào? Mà khi chưa chinh phục được các nước trong khu vực thì sao đã nghĩ đến chuyện đóng vai trò quan trọng trên thế giới, thậm chí vượt qua Mỹ để lãnh đạo toàn cầu?
Với những lợi thế từ sức mạnh của một nước lớn, dân số đông, có bề dày văn hóa lịch sử phong phú hàng ngàn năm, là một trong những cái nôi văn hóa của nhân loại, sức mạnh ấy của TQ sẽ được khai phóng và nhân lên gấp bội nếu quốc gia này có một mô hình thể chế chính trị tự do dân chủ cho phép mọi giá trị của đất nước, của dân tộc được phát triển mạnh mẽ. Và khi ấy, cộng thêm đường lối chính sách ngoại giao hòa bình, từ bỏ mọi tham vọng về lãnh thổ lãnh hải, một cách tự nhiên, TQ sẽ chinh phục được thế giới mà không cần phải “hùng hổ”, không cần đến sức mạnh quân sự hay túi tiền như hiện nay.

7/13/2012

Trung Quốc diễn trò che giấu dã tâm


Dư luận đang rất bức xúc trước thực trạng “thương lái lừa” Trung Quốc liên tiếp giở chiêu trò lừa gạt nông dân Việt Nam từ củ khoai, trái dứa, đến mua thanh long rồi quỵt nợ, hứa mua dừa giá cao nhưng giờ chót lại tráo trở không mua, mở phòng khám sức khỏe theo kiểu lừa gạt tới khi gặp chuyện lập tức bỏ chốn...

Các phòng khám này ngang nghiên hoạt động sai phép, vô tư lộng ngôn quảng cáo dịch vụ và cũng trắng trợn "chặt đẹp", bòn rút từng đồng của những người bệnh khốn khổ. Nhiều phòng khám đã bị xử phạt, nhưng tiếc rằng, phạt xong thì chuyện đâu vẫn vào đó, sai phạm lại tiếp sai phạm.
Chưa kể trước đó, tàu Việt Nam đang khảo sát, thăm dò dầu khí trên thềm lục địa Biển Đông liền bị tàu ngư chính Trung Quốc cắt cáp và quấy rối. Rồi tình trạng tàu cá của ngư dân Việt Nam bị Trung Quốc vô cớ bắt giam đòi tiền chuộc khi hoạt động gần đảo Hoàng Sa xảy ra khá thường xuyên. Quả là những chuyện quá quắt không thể tin được. 
Bản đồ "Đường lưỡi bò"
Không chỉ có vậy, Trung Quốc còn ngang ngược mời thầu các lô dầu khí nằm trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam. Đến cả vùng biển vốn thuộc chủ quyền không thể tranh cãi của Việt Nam, Trung Quốc cũng vẽ ra yêu sách đường chín đoạn, còn gọi là đường lưỡi bò rồi nói rằng họ từng tiến hành khai thác, quản lý khu vực này. Lại còn tuyên bố thành lập cái gọi là “thành phố Tam Sa” với phạm vi quản lý gồm huyện đảo Trường Sa (Khánh Hòa) và huyện đảo Hoàng Sa (Đà Nẵng) của Việt Nam...

Những việc làm kể trên của Trung Quốc thật khác xa với điều họ nói. Có câu “Bậc quân tử nói lời biết giữ lấy lời, nói được làm được, nói sao làm vậy. Nếu không, chẳng qua là ngụy quân tử diễn trò để che giấu dã tâm”. 

Phúc Nguyên 

7/10/2012

Phòng khám Trung Quốc, vì sao lộng hành?


Dư luận đang rất bức xúc về thực trạng hành nghề của các phòng khám bệnh có yếu tố nước ngoài hoạt động tại Việt Nam, đặc biệt là các phòng khám Trung Quốc.

Các phòng khám này ngang nghiên hoạt động sai phép, vô tư lộng ngôn quảng cáo dịch vụ và cũng trắng trợn "chặt đẹp", bòn rút từng đồng của những người bệnh khốn khổ. Nhiều phòng khám đã bị xử phạt, nhưng tiếc rằng, phạt xong thì chuyện đâu vẫn đóng đó, sai phạm lại tiếp sai phạm.

Hầu hết các phòng khám "có yếu tố nước ngoài" hiện nay đều có những quảng cáo lộng ngôn, vượt quá năng lực, thậm chí ngang nhiên lừa đảo người bệnh bằng những chiêu khuếch trương như "hiện đại nhất", "tiên tiến nhất"… nhằm vào những bệnh nhân mắc nan y hay các bệnh khó nói, thầm kín… Giấy phép có khi chỉ là bắt mạch kê đơn, bốc thuốc nhưng thực tế họ sẵn sàng làm phẫu thuật "không đau, không sưng" và "chữa là khỏi" dù với những bệnh mà cả các chuyên gia đầu ngành cũng chưa dám tuyên bố chữa khỏi. Và, dĩ nhiên dân mắc lừa vô khối. Rất nhiều người rời phòng khám rồi mới thốt lên "sao mà đắt khủng khiếp", còn bệnh tật thì chẳng có cơ sở để yên tâm khi được điều trị với những loại thuốc không rõ tên và nhà sản xuất, khám không có y bạ…
Phòng khám bệnh y học Trung Quốc trên đường Thành Thái, Quận 10
Vậy phải chăng cơ quan chức năng bó tay với các vi phạm này?

Quả thật, như dân gian vẫn nói "tiên trách kỷ". Trách các "lương y" bất nhân cố tình làm trái, lừa đảo bệnh nhân một phần, thì cũng trách cơ quan quản lý bội phần. Theo đánh giá chung thì hầu như việc cấp chứng chỉ hành nghề y dược cho người nước ngoài tại nước ta còn quá nhiều bất cập. Bộ Y tế cho biết trong năm 2011 hầu như không cấp chứng chỉ hành nghề cho người nước ngoài, song số người nước ngoài hành nghề có khi chỉ ở một cơ sở đã lên đến hàng chục người.

Điển hình vào tháng trước, cơ quan chức năng phát hiện tại Phòng khám 59 Khương Trung (Hà Nội)12 người Trung Quốc làm việc tại đây không có giấy phép lao động, cũng như chưa rõ về trình độ chuyên môn nghề y.

Dù đã từng xảy ra nhiều vi phạm, thậm chí nghiêm trọng, thế nhưng các phòng khám nước ngoài vẫn thu hút khách. Dư luận liên tục phản ánh những sai phạm, nhưng các phòng khám vẫn hoạt động, coi thường sức khỏe của người bệnh. Nhiều người đặt câu hỏi vì sao giữa những thành phố lớn như Hà Nội và TP Hồ Chí Minh, nơi đang hiện hữu rất nhiều các cơ sở khám chữa bệnh lớn có uy tín mà vẫn tồn tại những phòng khám chui, những lương y dỏm, mà lại tồn tại trong nhiều năm. Có lẽ trước hết trách nhiệm ấy thuộc về Bộ Y tế. Đã có rất nhiều những lời quảng cáo sai sự thật lại được chính cơ quan quản lý cao nhất về y tế cấp phép. Trên đã vậy, cấp sở còn nhiều chuyện hơn. Và chính sự lỏng lẻo, thiếu trách nhiệm của quản lý cấp sở dẫn đến việc các cơ sở khám chữa bệnh có yếu tố nước ngoài qua mặt. Đơn cử như việc cấp phép quảng cáo, chiêu "lừa" nhà quản lý thẩm định một nội dung nhưng đăng quảng cáo một nội dung rất phổ biến. Trong chuyện này có cả sự vô tình tiếp tay của các báo và các "nhà đài".

Và cứ như vậy, khi sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, các cơ quan quản lý mới lại ngẩn ra tự vấn nhau "trách nhiệm thuộc về ai" dù thực tế theo chức năng thì sở y tế chính là cơ quan cấp phép, quản lý, giám sát phòng khám có yếu tố nước ngoài. Và dĩ nhiên, họ cũng có trách nhiệm bảo vệ sức khỏe của cộng đồng. Nhưng khi cần phải "chịu trách nhiệm" thì họ lại đùn đẩy, né tránh. Sự thiếu trách nhiệm ấy vô hình trung để các phóng khám… nhờn.

Chúng ta đang phát triển nền kinh tế mở, Nhà nước cũng có chính sách khuyến khích các thành phần kinh tế nước ngoài. Nhưng không phải theo kiểu vơ bèo vạt tép, để họ qua mặt, làm sai pháp luật. Tức là chúng ta trải thảm đỏ với những người làm ăn chân chính, nhưng cũng phải nghiêm khắc trừng phạt những kẻ cố ý vi phạm, coi thường kỷ cương, pháp luật Việt Nam. Không thể cứ mãi né tránh, buông lỏng việc xử lý.

Bách Thảo 

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger